Gia đình tôi cũng không ngoại lệ như
đa số dân ngụy lính tráng chính quyền sài Gòn cũ! Tôi dẫn vợ và bồng
bế hai con trở về thành phố thăm lại ông bà nội và tìm phương kế sinh
nhai cho gia đình. Vợ tôi là một nữ sinh tay yếu chân mền không kham
sống nỗi nơi vùng đồng khô cỏ cháy đầy rắn rết muỗi mòng nơi vùng
kinh tế mới. Vì thương chồng là lính đang cải tạo trong tù, nên liều
lỉnh vì bắt buộc phải đi kinh tế mới cho chồng mau sớm trở về theo lời
hứa Cộng Sản. Ngày trở về thành phố vui lẫn buồn, vui gặp lại gia
đình ba mẹ anh em, buồn không biết sống ra sao trong cái xã hội phân
biệt này với ba đời lý lịch cháu con!?
Khi tôi dẫn thằng con trai lớn và
cháu gái còn ẩm trên tay đi ngang qua sạp chợ có gian hàng bày bán
Cơm Tắm Chả bì, có mùi bay thơm phức, tôi chợt nhớ lại từ sáng đến
giờ chưa cho hai con ăn sáng nên ghé vào sạp cơm cho vợ và con ăn cơm
tấm bì chả vì lâu rồi chưa đải tiệc cơm ngon cho vợ con…! Hai con
tôi thấy bà chủ hàng trao cho hai đĩa cơm thấy hai tay của hai đứa con
tôi run lên vi sung sướng do đói khát lâu ngày không cơm ăn chỉ ăn
độn sắn khoai bobo lâu ngày nên thèm cơm lắm!.Liếc nhìn sang cô vợ
tội nghiệp của tôi thấy rất thương đang e-dè nhìn tôi thầm cảm ơn
chồng dĩa cơm ân-tình đói khổ. Còn tôi thấy vui! Vui! Nên cũng no
lòng không muốn ăn! Chỉ để dành cho vợ và con. Nhìn hai con ăn ngấu
nghiến sạch đĩa cơm không rơi một hột hay vung vải như ăn bobo độn
hằng ngày, chúng thấy đã thèm và nhìn mẹ chúng đang khóc thương
con!.Tôi thấy tự hào: mình vừa làm một việc xứng đáng với vợ con.
Hình ành này, chắc khó phai mờ trong tôi “Lạy Trời và Ơn Trên cho
con làm được gì cho gia đình dân tộc con! Hết khổ đau!?Biết đâu đây
là lần cuối quyết định quan trọng đời tôi khi không còn lối thoát cho
cuộc đời người Cải tạo trong ngục tù Xã Hội Cộng Sản.!?
Tôi xin mẹ tôi cái cân bàn cũ-kỷ và
hai vợ chồng chở nhau ra bến xe Xa Cảng Miền Tây Phú Lâm cho mướn cân
và cân giúp hàng hóa chở về miền tây theo các chuyến xe đò ngược
xuôi lục tỉnh để kiếm sống qua ngày. Còn thức ăn hằng ngày thì có
chất đạm và protein hơn xưa. Chiều về đi ngang chợ An Đông lượn rau
cải củ làm canh và về ngang chợ cá Nguyễn Tri Phương lượm đầu cá cho
heo ăn,về tuyển chọn cái ngon, kho nấu cho con ăn, ”Trời sinh thì trời
nuôi”chúng không ốm đau mới là kỳ diệu trong cảnh khốn cùng cực này.
Mỗi khi ăn được lòng gà, lòng vịt mà Cán bộ chúng vứt đi ngoài chợ,
về xào nấu chế biến cho con ăn và được chúng khen ngon quá “Ba Ơi!”,
làm tôi rơi nước mắt, nghẹn lời! với chiến tranh!!!.
Sau khi gia đình tạm ổn và sống lại
trong khu gia binh cạnh bên nhà cũ bị Cán Bộ địa phương chiếm nhà nên
phải che chòi tam ở trong hẻm cụt cuối trại. Thấy vợ quen việc kiếm
sống nuôi con không còn nguy hiễm bị phơi nhiễm chất dộc Da Cam trong
các khu mật cứ VC nay chúng đẩy mình vào thế mạng! những khu gọi là
Kinh Tế Mới này. Người dân sợ quá bỏ về lại thành phố nên kế sách
Kinh Tế Mới bị thất bại và cộng sản đem Thanh Niên Xung Phong là con
cháu Quân-Dân Cán Chính chế độ Miền Mam VNCH vào thay thế để chịu cái
chết phơi nhiễm Da Cam do phía Mỹ để lại trên các mật cứ Việt Cộng
nằm vùng nay chúng muốn trả thù con cháu dân “Ngụy Miền Nam”VNCH!?