Tượng Thủy Quân Lục Chiến 1970 và hồ cương quyết
(việt+gốc pháp)
Phạm Thắng Vũ
Thời còn miền Nam VNCH thì ở vị trí đối diện với tòa nhà
thời bây giờ gọi là Nhà Hát Thành Phố là công trường Lam Sơn có bức tượng 2
Thủy Quân Lục Chiến (làm bằng cement) chỉa súng vào tòa nhà (khi đó là trụ sở
của Hạ Nghị Viện chính quyền miền Nam VNCH). Vì trong diễn đàn đã có nhiều tấm
hình về bức tượng 2 người lính Thủy Quân Lục Chiến nầy rồi nên Phạm Thắng Vũ
(PTV) không chưng lên đây nữa mà chỉ chưng các tấm khác.

Ảnh chụp 2 gã Pháp kiều treo cờ Việt Cộng trên bức
tượng 2 người lính Thủy Quân Lục Chiến.
Vào 1 giờ trưa ngày 25 tháng 7 năm 1970, có 2 gã mắt xanh
mũi lõ đã leo lên và phất cờ Việt Cộng miền Nam (Mặt Trận Giải Phóng)
cùng tung ít truyền đơn (khoảng 100 tờ) phản chiến, kêu gọi hòa bình (chỉ yêu
cầu 1 phía chính quyền miền Nam VNCH bỏ súng thôi). Hai gã mũi lõ mắt xanh nầy
cầm cự trên bức tượng được khoảng nửa giờ đồng hồ thì bị dân chúng (tập trung
chung quanh rất đông) ném đá và lôi cổ xuống đất, đập cho một trận trước khi
cảnh sát can thiệp. Một gã mắt xanh mũi lõ thứ ba khi thấy 2 gã ở trên tượng,
đã chạy đến bảo 2 gã đừng có đùa, giỡn mặt với chế độ Thiệu… thì y ta cũng bị
dân chúng đập cho sặc máu mũi phải bỏ chạy mất. Tới giờ PTV cũng không biết gã
thứ 3 nầy tên gì, người nước nào (theo lời kể của Andre Marque Menras thì người
Tây Phương đó không quen biết gì với 2 gã, có lẽ y chỉ tình cờ đi ngang qua).
Hai gã bị lôi xuống đất thì lúc đầu ai cũng tưởng là người
Mỹ, chừng cảnh sát coi giấy tờ thì mới biết là người Pháp. Một gã tên là Andre
Marcel Menras (25 tuổi), gã kia tên là Jean Pierre Debris (26 tuổi), người da
trắng gốc Caucasian. Khi đó, cả 2 đến miền Nam VNCH theo chương trình:
Thanh Niên Pháp Đi Làm Nhiệm Vụ Hợp Tác Quốc tế. Chính quyền miền Nam VNCH đã
bắt 2 gã và nhốt gần 3 năm tại Trung Tâm Cải Huấn Chí Hòa (TTCHCH) rồi sau đó
trục xuất về Pháp (ngày 1 tháng 1 năm 1973).
Hai gã cũng khai thêm một đồng đảng thứ 3 (cũng người Pháp)
tên là Jean Paul Bert, 1 sinh viên trường Đại Học Sorbonne thì sau đó
cảnh sát đã đến bắt (gã bị bắt là vì ý định sẽ phân phát các truyền đơn kêu gọi
binh sĩ Hoa Kỳ rút khỏi miền Nam VNCH) và đưa gã đi trú ẩn trong Trung Tâm Báo
Chí Quốc Gia trước khi trục xuất về nước. Hai gã Andre Marcel Menras và Jean Pierre
Debris sau khi về Pháp thì có viết chung quyển Thoát Khỏi Ngục Tù Sài Gòn,
Chúng Tôi Tố Cáo (tháng 5 năm 1973) để cố chứng minh hành động của mình (phất
cờ Việt Cộng) cùng các điều tai nghe-mắt thấy trong cảnh địa ngục trần gian
(TTCHCH) nhằm chờ cơ hội thì 2 gã sẽ là nhân chứng buộc tội. Thực ra thì khi ở
trong địa ngục trần gian, 2 gã thuộc loại tù ông cố nội (vì không ai dám đụng
đến), trung bình mỗi tuần/1 lần thì tòa Tổng lãnh Sự Pháp (TTLSP) cử người đến
thăm và khám sức khỏe cho.
Thực đơn thì theo tờ trình của Ủy Ban Quốc Tế của Hội Hồng
Thập Tự báo cáo là mỗi ngày, suất ăn của mỗi gã là: 500gr bánh mì, 2 quả
chuối tươi, 200 gr thịt bò cộng thêm ít muối-hành-mỡ. Ngoài ra thì TTLSP
còn gửi thêm cứ 2 ngày mỗi người 1 hộp sữa đặc. Lợi dụng sự dễ dãi của
cảnh sát dành cho bản thân, thời gian ở trong tù 2 gã đã liên lạc, giúp
đỡ cho các tay Việt Cộng cùng bị nhốt trong TTCHCH nầy. Sau ngày
30-4-1975 thì chính quyền Việt Cộng đã cho người (giả danh dân thường tự
phát) đi tay búa đập bể, kéo đổ hoặc chuyển đi dấu một số tượng thời miền
Nam VNCM trong đó có tượng 2 người lính Thủy Quân Lục Chiến tại công
trường Lam Sơn.
Hai gã Pháp phản chiến nầy có quay lại Việt Nam, Jean
Pierre Debris (lúc nầy đã có tên Việt là Hồ Tất Thắng) làm đại diện thương
mại cho 1 công ty Pháp, lấy vợ người Việt rồi được 1 một thời gian thì thu
xếp đưa cả gia đình về Pháp mà vẫn chưa thấy quay trở lại Việt Nam thêm
lần nữa (có lẽ gã nầy khi tiếp xúc với xã hội Việt Cộng và thấy cách
chúng đối xử với người dân miền Nam VNCH nên đã tỉnh).Khác hẳn với Hồ Tất
Thắng thì Hồ Cương Quyết (tên Việt của Andre Marque Menras) vẫn bám vào
nước Việt của thời Việt Cộng. Gã vẫn như người mù (hay là gã biết rõ mười mươi
nhưng vẫn làm bộ như không thấy-không nghe-không biết) trước các thảm
trạng mà người dân miền Nam VNCH bị chế độ Việt Cộng hành hạ (từ các vụ
bắt sĩ quan -viên chức của chế độ cũ đi tù, tịch thu tài sản, đẩy dân lành đi
khai hoang trên vùng rừng núi, tổ chức thành băng nhóm địa phương để bán bãi
vượt biên lấy vàng bỏ túi…), vẫn vỗ tay chung một nhịp với chế độ. Gã Hồ
Cương Quyết nầy đã nhập quốc tịch Việt Nam và gần đây nhất thì người ta
ghi nhận là có thấy gã đứng bên lề đường (chung với các gã cựu sinh viên
tranh đấu Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Hiếu Đằng…) như một quan sát viên thời cuộc
trong im lặng trước cuộc tuần hành xuống đường của dân chúng Sài Gòn trong
vụ kêu gọi Hoàng Sa-Trường Sa là của Việt Nam (chống bọn Tàu Cộng).
Jan 11, 2014.
Phạm Thắng Vũ
Đọc thêm tại đây:http://tunhan.wordpress.com/2013/05/09/andre-menras-toi-biet-han-43-nam-truoc-tai-saigon/
Cờ Việt Cộng “MTGPMN” Trên Bức Tượng Thủy Quân Lục Chiến.
André
Menras -Tôi đã biết hắn 43 năm về trước ở Sàigòn!
* Thiện
ngôn *

Khoảng
giữa năm vừa qua, dư luận có dịp theo dõi đoạn tin tức hàng ngày, đăng trên một
số các tờ báo trong nước như sau:
“Hàng
trăm người đã xuống đường trong một cuộc biểu tình phản đối Trung quốc và để
xác nhận chủ quyền HS-TS là của Việt Nam trên Biển Đông. Sự kiện xẩy ra tại cả hai thành phố
lớn, TP Hồ chí Minh (Sàigòn) và Hà Nội vào hai ngày Chủ Nhật, ngày mùng 1 và
ngày 8 tháng Bảy, 2012.”
Mọi
người đều đã biết và không ngạc nhiên, về sự kiện hai cuộc biểu tình xẩy ra chỉ
cách nhau trước sau có chừng một tuần lễ.
Đấy
là chuyện chẳng đặng đừng, buộc dân chúng phải lên tiếng trước thái độ ‘nín
thinh’ (rất đáng nghi) của đảng cầm quyền CS Hà Nội, nhắm che dấu sự khiếp
nhược, hèn nhát, xếp hàng qụy lụy trước “kẻ thù Đại Hán” phương bắc. Từ sự
khuất phục, im lặng chấp nhận việc chuyển dời các cột mốc biên giới (phía cực
Bắc) lùi xâu vào phía nội địa VN để dâng cúng cho Trung cộng hàng chục ngàn (?)
cây số vuông đất đai của tổ tiên. Kế tiếp đến sự việc tàu Bình Minh bị tầu hải
giám TC xâm phạm “cắt đứt” dây cáp hai lần.
Điểm
cần phải nhấn mạnh là sự vi phạm luật Hàng hải, (dựa trên Công pháp Quốc tế),
khi Trung cộng cho lệnh “lực lượng biển” ngang nhiên chặn bắt ngư dân Việt nam,
mục đích không cho hành nghề đánh cá trong vùng hải phận của mình (!).
Dân
chúng phẫn nộ vì các sự việc vừa kể, trước ‘phản ứng (!)’ nhẫn nhục chịu đựng
của VC Hà Nội, nhằm ” giải quyết sự cố bằng đường lối hòa bình!..”
theo lời “người phát ngôn” tại Quận Ba đình, Hà Nội (phát ngôn nhân Bộ Ngoại
giao VC Lương Thanh Nghị). Mọi người cùng tỏ thái độ bằng hình thức mít tinh,
biểu tình, cất tiếng phản đối Trung cộng; tức nước bạn láng-giềng-hữu-nghị “4
Tốt & 16 Chữ vàng” của “bát Hồ” và đám cán bộ hậu duệ cộng sản VN,
“Hèn với giặc, Ác với dân” hiện nay!.
Trong
cuộc biểu tình, người ta thấy có mặt một kẻ “lạ”, thuộc người nước “lạ”; xuất
hiện sát cánh với dân chúng. Được biết kẻ đó chính là một ông Tây! quốc tịch
Pháp, có tên là André Marcel Menras.
Phần
nội dung của bài viết về một ông Tây biểu tình bên Ta, được đề cập tới
như sau:
1. Năm 1970, bị VC “lừa cú Thứ Nhất” –
khiến André Menras thù hận miền Nam (VNCH)!
Cũng
vẫn cái lề lối tuyên truyền láo khoét, lừa bịp của “bát Hồ”; André sở dĩ có cái
tên Việt (Hồ Cương Quyết), bắt nguồn từ ý kiến của một người bạn tù “cách mênh”
(?), trong khi anh ta bị giam ở khám Chí Hòa vì bị bắt quả tang “Hành động
phá rối trị an và tuyên truyền cho CS”. Chuyện này xẩy ra khoảng giữa năm
1970.
Nội
vụ được đăng trên các tờ báo trong nước (lề phải), đại ý như phần trích đoạn
sau đây:
-
Ngày 25 tháng 7 năm 1970, hai người Pháp
phản chiến là André Marcel Menras và Jean Pierre Debris đã trèo lên tượng
Lính-thủy-đánh-bộ (TQLC) để phất cờ Mặt trận Giải phóng Miền Nam Việt
Nam và rải truyền đơn kêu gọi ngưng chiến.
Cả
hai đều bị ngụy (chính) quyền Sài Gòn bắt giam và bị Tòa án binh Sài Gòn kết
tội “phá rối trị an” với mức án bốn năm tù giam đối với Jean Pierre
Debris và ba năm cho André Marcel Menras. Trong lúc bị giam ở khám Chí Hòa, hai chàng thanh niên Pháp này được những
người tù Cộng sản đặt tên Việt là Hồ Cương Quyết (André Marcel Menras) và Hồ
Tất Thắng (Jean Pierre Debris). Sau đó bị đày ra Côn Đảo (?).Đến đầu năm 1973 thì được cứu xét và trả
tự do; kết quả cả hai bị trục xuất về Pháp. Khi được tự do, đôi bạn tù đã viết
và xuất bản chung một quyển sách, tựa đề “Thoát khỏi ngục tù Sài Gòn, chúng tôi
vạch tội”, nhằm tố cáo sự hà khắc trong tù của chế độ SàiGòn.
(Hết
trích)

Sự
kiện đó diễn ra cách đây đã 43 năm (2013-1970).
Cá
nhân tác giả lúc bấy giờ là một trong những người, được dịp theo dõi hai Pháp
kiều (André và Jean).
Việc
làm của họ nhắm gây tiếng vang quốc tế (!) hỗ trợ phe nhóm phản chiến (tức nhóm
thân Cộng) đang tích cực khuấy rối lúc bấy giờ. Hơn nữa với hành động vừa kể.
đương sự còn hy vọng sẽ tạo được thêm phần ảnh hưởng chính trị, hầu gây thuận
lợi cho phía CS Bắc việt trong cuộc thương thuyết, hiện đang diễn tiến tại thủ
đô Paris, nước Pháp.
Cũng
cần nhắc thêm, thời đó ở Sàigòn lúc nào cũng túc trực khoảng vài ba trăm phóng
viên báo chí và một số cơ quan truyền thong, trong nước lẫn ngoại quốc, đang
‘nằm chờ’ để săn tin! Do đó chuyện xẩy ra trước trụ sở Hạ Viện VNCH; đã được
các PV này ngay tức khắc phát tán đi khắp nơi. Kẻ gây rối trật tự công cộng,
hai thanh niên Pháp, bị bắt quả tang tại phạm trường; sau đó bị tạm giam để chờ
ngày ra tòa, xét sử theo Luật pháp. Hai tội được dề cập đến là: – a/ Trương
cờ Mặt trận GPMN và – b/ Giải truyền đơn hô hào chấm dứt chiến tranh !
Thuở
ấy tôi đang tòng sự tại Văn phòng Tòa Tổng Trấn Sàigòn–Gia Định (Trại Lê văn
Duyệt, toạ lạc trên con đường cùng tên); phụ trách một số công việc, gồm cả
phần kiểm thính, theo dõi các tin tức báo cáo hàng ngày do từ hệ thống truyền
tin nội bộ của Khối Cảnh sát Công lộ (trực thuộc Nha Cảnh sát Đô thành
Saigòn-Chợlớn). Đây là các đơn vị tuần cảnh, xử dụng xe mô-tô, giữ nhiệm vụ
điêu hành giao thông trên đường phố. Vì thế tôi được nghe đầy đủ các báo cáo về
“hoạt động phi pháp” của hai Pháp kiều, tức André Marcel Menras và người bạn
tên Jean Pierre Debris.
Sau
đó ít lâu, tôi cũng lỡ mất dịp chứng kiến buổi xét sử hai bị can, André Menras
và Jean Debris tại Toà án; do vì bữa đó mắc bận công vụ, nên tôi không thể dời
nhiệm sở để có mặt tại phiên xử. Tuy nhiên nhờ nắm vững lý lịch của các
can phạm (do Cảnh sát Tư pháp chuyển qua); tôi được biết đương sự, cả hai, đang
có mặt tại Sàigòn và hoạt động trong tổ chức Thanh niên Thiện chí (?) của Pháp,
đồng thời còn được thuê dạy giờ môn Pháp văn tại trường Lê Quý Đôn (tên cũ là
Chasseloup-Laubat sau đó là JJ Rousseau).
Theo
bản tin được chuyển đi từ các hãng thông tấn thời bấy giờ; riêng làng báo đã
gán buộc các can phạm thuộc thành phần “phản chiến”. Tuy nhiên ngay từ bản
chất của sự việc, người ta đã nhận thấy rõ được điều ẩn dấu ở phía mặt trái của
nó (?) Đấy là hậu quả của chính sách tuyên truyền “dối trá, lừa bịp”
do Hồ chí Minh triệt để áp dụng ngay từ ngày khởi đầu phong trào “Toàn dân
Kháng chiến chống Pháp”!
Kết
cuộc hai bị can, André và Jean đều bị mắc lừa, vì thế đã “tiến công” trái
chiều; nhằm đánh phá vào phe bị động (VNCH). Tức bên phải tự vệ, chiến đấu cho
một nền hòa bình chân chính, mục đích giúp dân chúng miền nam duy trì cuộc sống
thanh bình và ổn định. Kẻ chủ động gây nên chiến tranh chính là CS Bắc việt (và
MTGPMN), tức phe nhóm mà André và Jean nhắm mắt hùa theo bênh vực.
Sự
kiện này xẩy ra đã lâu, khoảng đầu thập niên ’70, chứng tỏ cả hai thanh niên
Pháp bị cú “lừa” (bịp) đầu tiên; kể như lần thứ nhất, của Lê Duẩn và tập đoàn CS Bắc việt.
Nhân
đề cập tới sự tác hại của chủ trương (T4) “thông tin tuyên truyền” [1]:
giả dối, bịp bợm theo kiểu Việt minh CS, nên cần dẫn chứng thêm lời của Tổng
Thống Nga Vladimir Putin: “Kẻ nào tin những gì Cộng Sản nói, là
không có cái đầu. Kẻ nào làm theo lời Cộng Sản, là không có trái tim.”
Chắc
chắn sự phê phán trung thực của người trong cuộc (kẻ nằm trong chăn, mới biết
chăn có rận!), cần phải phổ biến rộng rãi để chính mỗi đảng viên CSVN hiện nay
“học tập”. Hình thức (học tập) tương tự, cũng cần được áp dụng nhắm “cải tạo”
đồng bọn Việt gian (“phản động”), lẫn thành phần đứng giữa, đứng ngoài
mọi hoạt động của cộng đồng người Việt QG hải ngoại; trong công cuộc giải thể
cái chế độ cộng sản (VN) đôc tài, phi nhân lỗi thời. Một chế độ, mà ngày nay
Nga xô, chính đất nước khai sinh ra Nó, cũng đã dứt khoát liệng Nó vào thùng
rác !
Vào
thời kỳ năm 1969- 70, đồng bào Sàigòn chắc vẫn còn nhớ, André Menras và Jean
Debris được móc nối, quen biết với nhóm SV thân cộng (thành phần phản chiến)
chủ trương gây rối cho chính trường miền nam. Nhóm này, theo lời cựu SV
VC Lê văn Nuôi, gồm có (nguyên văn): “đồng chí Huỳnh Tấn
Mẫm, Nguyễn Thanh Công, Nguyễn Tấn Tài, Huỳnh Kim Báu, Cao Lập, Nguyễn
Duy Thông, Đoàn Khắc Xuyên, chị Quế Hương, chị Trần Thị Lan, v.v…”
Hơn nữa phải kể thêm một số các SV khác bị VC giật dây, hoạt động rải rác trong
tổ chức Phật Giáo (VC nằm vùng) giữa thời gian đó.
Câu
chuyện cũ xẩy ra như đã trình bầy, giả dụ không phải vì tuổi trẻ bồng bột,
thiếu suy nghĩ (lúc đó mới 25 t); André tất nhiên “phải” có nhận xét của một
người trưởng thành, được may mắn ”đứng ngoài cuộc”!, Do có dịp nhìn “sự kiện”
từ môt góc cạnh đúng đắn, sẽ giúp André quan sát dễ dàng để nhận ra được đâu là
“Chân và giả” – “Chánh và tà” (!) thay vì bị mê muội, suy nghĩ một chiều; giống
như con ngựa kéo xe, bị che khuất hai con mắt nên đành để mặc cho sự dẫn dắt,
sai bảo của người xử dụng. Vì vậy sau khi nạn nhân (đương sự) bị tẩy não, bị
nhồi sọ bằng cách thức tuyên truyền một chiều của VM/CS; làm cho một con người
bình thường, có học thức, bỗng chốc đánh rớt mất lương tri, xui khiến hành động
ngông cuồng giống một kẻ “không có cái đầu và thiếu mất cả trái tim”.
Kết quả “gây bất lợi” cho phía chính quyền Quốc gia VNCH và đồng bào vô tội miền
nam; trong giai đoạn tích cực chống trả tự vệ trước cuộc chiến tranh xâm lược,
theo ý nguyện của Hồ chí Minh và tập đoàn CS Bắc việt.
Bất
kể cuộc chiến này kéo dài tới chừng nào!
Bất
kể cuộc chiến tranh phi nghĩa này hy sinh bao triệu nhân mạng!
Nếu
CS Bắc việt chiếm thắng lợi, đương nhiên sẽ giúp chủ nghĩa cộng sản bành trướng
thêm, đặc biệt trên toàn vùng Đông nam Á châu.”
Lấy
công tâm nhận xét, việc kêu gọi “ngưng bắn” để cho một dân tôc (VN) được hưởng
nền hòa bình (!), phải nói là hành động cần thiết đáng làm; nhưng với điều kiện
là không thể có một âm mưu nào ẩn dấu phía bên trong (!). Khốn thay, sự tử tế
(!) cộng thêm lòng nhiệt thành của người trong cuộc (nạn nhân của trò bịp bợm),
rút cuộc đã dẫn dắt hai thanh niên Pháp (André và Jean) đi lạc đường, trệch
hướng. Cả hai cùng bị đui mù nhắm đánh (vào) sai đối tượng (tức phe VNCH); thay
vì phải phản đối chính cá nhân Hồ chi Minh và đảng CS Ba Đình, buộc họ từ bỏ âm
mưu kéo dài cuộc chiến (đánh thuê) vì một mục đích duy nhất để phụng sự tổ-quốc-CS
(quốc tế)! Đúng như lời tuyên bố của Lê Duẩn, cố Tổng Bí thư Đảng CS Hà Nội sau
khi hoàn tất chiến tranh xâm lăng miền nam, ngày 30-4-1975: “Ta đánh Mĩ
(và VNCH) là đánh cho Liên Xô và Trung quốc…và các nước Xã Hội Chủ Nghĩa CS anh
em…!”]
Sự
thật, Hồ chí Minh tuân theo kế hoạch, đường lối chỉ đạo của các đàn anh Xô Viết
và Trung Cộng (Stalin và Mao) mục đích hỗ trợ cho “chủ nghĩa CS độc tài và phi
nhân” được dịp bành trướng toàn cầu”!
“Bát
Hồ” đã tự tay thiết kế, phát động và thúc đẩy cuộc chiến tranh phi pháp qua vĩ
tuyến 17. Do đó chỉ một thời gian ngắn sau khi Hiệp định Genève năm 1954 có
hiệu lực. toàn bộ kế hoạch đã được thực hiện; bắt đầu với những cuộc “thăm
viếng ngoại giao” giữa hai nước Việt/Trung, khiến giúp ‘bát Hồ’ đích thân ‘báo
cáo” và đệ trình kế hoạch lên bác Mao; xin viện trợ tiền bạc, vũ khí và quân
lính; cộng với sự chỉ đạo, bổ xung kế hoạch cùng đường lối thực hiện; tương tự
như thời kỳ Mao Trạch Đông nhúng tay đánh Pháp giùm Việt minh (Hồ Minh và Võ
Giáp) tại mặt trận Điện Biên thời kỳ năm 1953-54.
Trở
lại nội dung câu chuyện.
Hành
động chèo lên bức tượng TQLC, tọa lạc trước mặt tiền trụ sở Quốc Hội VNCH để
phất cờ MTGP và rải truyền đơn; chẳng nhẽ André Menras (mang tiếng là ‘nhà
giáo’ = trí thức!) không biết rõ xuất sứ của cái lá cờ “sao vàng trên nền
vải nửa đỏ, nữa xanh” của MTGP ra làm sao? Chính cái tổ chức đó lẫn lá cờ,
là mặt trái con thò lò của đảng VM (đảng Lao Động) tức CS Bắc việt; một tổ chức
‘Ma’ không hề do đồng bào “nam bộ” (miền nam) chủ động thành lập!
Theo
dòng sự kiện, thiết tưởng cũng phải nhắc lại cái “lịch sử lá cờ” của MT Giải
Phóng, qua cái “sự cố“ được kêu là “treo đầu Dê, bán thịt Chó” của “bát Hồ”,
vắn tắt như sau:
- Ngày
20-12-1960, ‘Chủ tịch Hồ’, kiêm TBT đảng VM/CS (VN DCCH), đã chính thức khai
sinh Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam tại Hà Nội (còn được biết với cái tên tắt là
MTGP MN). Nhân dịp, một số cán bộ cũng như người dân miền nam bị tuyên truyền,
dụ dỗ, (gia đình bị khủng bố tinh thần) ép buộc phải “tập kết” ra Bắc; đều được
bổ xung vào tổ chức mới vừa thành lập. Tổng số nhân sự lúc đó gồm khoảng
140,000 người; tất nhiên con số sẽ tăng lên sau này, theo mức độ chiến tranh.
“Mặt
Trận Giải PhóngMN được thiết lập trên giấy tờ, ôm đồm cả chính trị lẫn
quân sự. Chủ tịch Mặt Trận khởi đầu do cán bộ Trần văn Giàu đảm trách.
Hắn nhận mệnh lệnh trực tiếp từ Trung ương Đảng CS Hà Nội (tức ‘bát Hồ’ và BCT
Ba đình), trong khi địa bàn hoạt động khuấy rối lại đặc biệt chỉ nhắm vào phía
nam Vĩ tuyến 17.
‘Mặt
Trận’ còn được nhồi nhét thêm cái chiêu bài “Giải Phóng” để khởi sự một cuộc
chiến tranh phá hoại mới, mục đích xâm lược miền Nam VNCH trong tương lai.”
Sau
này toàn dân miền Nam mới hiểu rõ bộ mặt thật của cái “thai nhi” Mặt Trận Giải Phóng, do họ
Hồ khai sinh ra làm sao! Tức lúc đồng bào vô tội bỗng chốc bị trở thành nạn
nhân trực tiếp của các cuộc pháo kích, đặt chất nổ phá hoại, khủng bố, ám sát.
Cán bộ hạ tầng MTGP thi hành “lệnh trên”, giết lén dân chúng ban đêm, giết
“nguội” ban ngày những người vô tội; vì họ không chịu nhắm mắt ủng hộ,
nghe theo bọn cán bộ lẫn cán binh của cái tổ chức gọi là Giải Phóng lúc bấy giờ
(!)
Sự
kiện được nêu ra, thiết nghĩ trong thời đại internet thuộc về Kỷ Nguyên mới năm
2000, André Menras hay Hồ Quyết, không thể trốn tránh, chối cãi là không hề hay
biết !!
Trích
đoạn: bài viết về André Hồ Quyết:
“Tất
cả vì Việt Nam:
“
Sau gần 3 năm trong khám, ngày 1/1/1973, cả hai được thả và bị trục xuất ngay
về Pháp. Đến Paris, hai chàng trai tổ chức các cuộc họp báo, mít tinh, đi làm
nhân chứng tố cáo chế độ tàn bạo của nhà tù Chí Hoà tại các thành phố của Pháp
và 16 nước châu Âu khác.
Hai
anh cùng viết trong 11 ngày và hoàn thành tác phẩm “Thoát khỏi ngục tù Sài
Gòn, chúng tôi tố cáo” – xuất bản tại Pháp tháng 5/1973, được dịch ra nhiều
thứ tiếng, gây tác động lớn đến dư luận quốc tế. Các anh được danh ca, minh
tinh màn bạc Mỹ Jane Fonda mời sang Mỹ ở lại hơn hai năm để vận động hoà bình
cho Việt Nam. Họ tới nhiều bang của nước Mỹ, dựng mô hình chuồng
cọp Côn Đảo, hát những bài ca chống Mỹ, đòi chấm dứt chiến tranh Việt Nam.”
(Đọc
thêm để biết Barbara Walter viết ra sao về Jane Fonda!
http://tunhan.wordpress.com/?s=jane+fonda
André
Menras và Giấc mơ Dân chủ: giấc mơ vĩnh cửu và cuộc chiến đấu hàng ngày
(Bài 2)
2.
Sau năm 2009 (?) – André Hồ Quyết bị CS Hà Nội lừa bịp lần Thứ Hai, càng thêm
“bức xúc” !
Nhắc
lại nội vụ xẩy ra trong năm vừa qua, hai cuộc biểu tình ở Hà Nội và Tp HCM
(Sàigòn) người ta thấy xuất hiện một người ngoại quốc. Đúng ra là một ‘anh Tây’,
biết viết và nói rành tiếng Việt; một kẻ được ghi nhận là “người (Pháp)
không trầm lặng” (vì bản tính ồn ào lẫn tích cực). Anh ta cầm một tấm biểu
ngữ bằng bìa giấy trắng khá lớn, dơ lên cao khỏi đầu, trong đám biểu tình, để
mọi người cùng theo dõi. Khẩu hiệu do đương sự nghĩ ra và cũng do chính tay
viết bằng cả tiếng Việt lẫn tiếng Anh, như sau:
“CHINA! The World Hates Pirates- Không “1 Chữ Vàng”,
Không “1 Cái Tốt” Với Kẻ Ăn Cướp! - Respect International Law! – Respect
The Vietnamese People!- SouthAseanSea Is Not Your Lake!
– Go Back To HAINAN!- GO HOME !!!”

Vậy
‘anh Tây’ đó là ai, mà lại có thái độ bị gọi là ‘quá khích’ như trên !?
Rất
nhiều người đã biết rõ! Và cả nước cùng biết rõ!
Sự
việc được kể lại ngọn nguồn rằng anh này vốn người Pháp, có tên do cha sinh mẹ
đẻ, được viết ra đầy đủ là André Marcel Menras!
Báo
chí trong nước cho biết, năm 2009 ông Chủ tịch nước XHCN CS Việt Nam Nguyễn
Minh Triết (còn được gọi với cái tên là Chủ tịch “chém Gió”); đích thân ban
tặng Việt tịch cho André. Kể từ đó anh chàng Tây chính gốc có thêm cái tên “rau
muống” và nghe rất “cải lương” là Hồ Cương Quyết (!) (dùng trong ‘CMND”
VC =Chứng Minh Nhân Dân). Nhưng có điều chắc chắn vì không sống thường
trực tại VN, nên Hồ Quyết không hề có tên trong bất cứ một “sổ hộ khẩu” nào tại
quê hương thứ hai của anh ta (?)

Hình chụp: Ngày
1-12-2009, tại Sở Tư pháp TP.HCM, Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết (trái) trao
quyết định công nhận quốc tịch Việt Nam cho ông Hồ Cương Quyết, tức André
Marcel Menras (phải). Người đứng giữa là ông Nguyễn Đức Chính, lúc đó là giám
đốc Sở Tư pháp TP. Ảnh: HTD (Trích
đăng tin và hính chụp trên Internet)
André
Menras, được ban tên Việt là Hồ Cương Quyết, sau khi đựợc ông Chủ Tịch “chém
gió” nước XHCN CS Hà Nội thân thiết vỗ vai và bắt tay lúc trao tặng “chứng minh
nhân dân”; khiến làm anh ta rất chi là “hứng khởi”; vì đặc biệt đuợc mang “họ”
của “bát” Hồ Minh nên Hồ Quyết không ngần ngại tuyên bố:
“Bây giờ tôi đã trở thành một công dân Việt Nam (XHCN) có nghĩa là trách
nhiệm và nghĩa vụ của tôi là bảo vệ quốc gia Việt Nam, bảo vệ dân tộc
Việt Nam, vì vậy khi một nước khác là Trung Quốc xâm lược Việt Nam
thì tôi phải xuống đường lên tiếng tố cáo họ”.
Sự
“hồ hởi, phấn khởi” có ảnh hưởng như chất xúc tác mạnh, thúc đẩy Hồ Quyết hoàn
thành sớm một đoạn phim ảnh, ký sự về cuộc sống cơ cực nghèo nàn, của một làng
chài lưới thuộc đảo Lý Sơn, vùng duyên hải tỉnh Quảng Ngãi. Nơi đồng bào, ngư
dân địa phương, hiện đang bị “lực lượng biển” của Trung cộng trấn áp, ngăn cấm
không cho đánh cá ngay trong địa vùng lãnh hải của mình. Phần lớn dân
chài bị lực lượng TC, đàn anh “láng giềng hữu nghị” của ”bát Hồ”
và nhà nước CS Hà Nội, bắt giữ để đòi tiền chuộc. sau đó mới chịu thả cho các
nạn nhân trở về!
Hoàn
cảnh bi đát của người dân Lý Sơn đã khiến André Hồ Quyết động lòng trắc ẩn, sôi
sục bầu nhiệt huyết đang đầy ắp trong tim. Hồ Quyết chẳng quản ngại, tự đem
công sức lẫn tài chánh, đã đến tận nơi, sinh hoạt với người dân địa phương
trong một thời gian, để thấu rõ hoàn cảnh của họ. Cuối cùng anh ta đã hoàn tất
được một bộ phim tài liệu giá trị; bao gồm hết mọi khía cạnh, cảnh đời vất vả
của đồng bào Lý Sơn, đặc biệt sống nhờ vào “công nghệ đánh cá biển” dưới cái
thời XHCN “tiến lên quá độ”!
Cuộn
phim mang đề tựa “Hoàng Sa, Nỗi đau mất mát” được nhà đạo diễn kiêm đai
lý phát hành, bỏ công ra thực hiện. Sau đó cũng do chính André Hồ Quyết tự đứng
ra tổ chức một số buổi trình chiếu để giới thiệu, ra mắt phim. Tuy nhiên mọi nỗ
lực của anh đều đã gặp trở ngại do đường lối Thông tin Tuyên truyền
(4T) của nhà nước CS Hà Nội.
Mỗi
buổi chiếu phim (Hoàng Sa, Nỗi Đau Mất Mát), chiếm một thời lượng khoảng
60 phút. Người thực hiện tác phẩm điện ảnh này, mục đích muốn có dịp giới thiệu
với bạn bè, thân hữu cùng một só ủng hộ viên và khán giả ái mộ.
Nhưng
phần số đạo diễn André Hồ Quyết lại kém may mắn! Anh ta đã liên tục gặp những cản
trở do từ phía nhà nước CSVN; một điều khiến đương sự không thể ngờ lại đã xẩy
ra ngay trước mắt.
(Trích
đoạn)
Bài
viết “HS -Nỗi Đau Mất Mát” của Trương Đình Toe (queviet.pl):
“Đây
là tên một bộ phim tài liệu quí về cuộc sống và những nỗi đau mất mát của ngư
dân huyện đảo Lý Sơn (Quảng Ngãi). Tác giả bộ phim là André Menras – Hồ
Cương Quyết và đài truyền hình TP.HCM (HTV) thực hiện năm 2011.Bộ phim đã được
sở Ngoại vụ TP.HCM cấp giấy phép xuất nhập sản phẩm báo chí và xác nhận nội
dung không vi phạm luật báo chí. Trước đó, công tác chuẩn bị và thực hiện bộ
phim cũng đã được ông Nguyễn Minh Triết khi còn đương nhiệm Chủ tịch nước ủng
hộ và nhận được sự hỗ trợ tích cực từ Vụ Thông tin báo chí bộ Ngoại giao Việt
Nam”. (Theo Quê Việt, trang điện tử ngày 28 tháng 3 năm 2012).
Vâng
đúng thế. Được hỗ trợ, được cấp giấy phép, không phạm luật, được chủ tịch
Nguyễn Minh Triết bảo hộ, vân vân … Nhưng theo tác giả phim, khi duyệt trước
khi chiếu, một ông cán bộ văn hóa phát biểu: Phim này mê tín dị đoan và… hiếu chiến!
Buổi chiếu ra mắt tại TP Hồ Chí Minh thì bị công an ngăn cấm một cách “rất thô
bạo” – cũng theo lời tác giả phim..
Đến
nay thì bộ phim vẫn chưa được phép chiếu ở Việt Nam.”
Trích
đoạn (cùng bài viết) phần trả lời của André Hồ Quyết do một cuộc phỏng
vấn: ………..
“Buổi
chiếu đầu tiên ở TP Hồ Chí Minh được rất nhiều anh em bè bạn của tôi quan tâm.
Đến xem có nhiều văn nghệ sĩ tên tuổi, rồi cả những bạn bè cùng ngồi tù với tôi
ở Côn Đảo ngày trước. Sắp đến giờ chiếu thì có người bạn bảo tôi: “Chúng
mình có đuôi”! Và công an bỗng xuất hiện nhan nhãn. Họ giải thích, dọa dẫm,
quay hình để gây áp lực… Chúng tôi hỏi là có văn bản quyết định hay lệnh
của cấp trên thì cho chúng tôi xem. Nhưng họ không có. Không có thì chúng tôi
cứ chiếu. Nhưng đến lúc chuẩn bị chiếu thì tự nhiên mất điện. Thế là anh
em chúng tôi phải chịu. Đành kéo nhau ra quán ăn mỳ Quảng rồi về. Tôi đã viết
giấy lên một số cơ quan nhà nước hỏi lý do. Nhưng đến nay chưa nhận được câu
trả lời.
Sức
ép của Trung Quốc rất lớn, không chỉ ở Việt Nam. Khi tôi mang bộ phim này về chiếu ở thành phố quê
hương tôi, phía nam nước Pháp. Đầu tiên thì chính quyền địa
phương đồng ý cho chiếu. Sau lại từ chối với lý do sẽ gây tổn hại
giữa hai nền văn hóa!? Sự thực thì chính quyền địa phương có liên quan đến công
ty bán rượu vang có nhiều khách hàng người Trung Quốc.”
(Ngưng
trích)
Đương
nhiên giới cầm quyền CS VN, kể cả từ Chủ tịch nhà nước (Nguyễn Minh Triết, CT
chém gió) xuống tới đám cán bộ Văn hóa vận ở hạ tầng; họ đều cùng một phuờng
dối trá, lừa bịp theo đường lối Giáo dục lẫn Đạo đức của chủ tịch Hồ Minh kiêm
TBT đảng VM/CS Ba đình.
Thái
độ “Hèn Với Giặc, Ác Với Dân”, sự kiện Khiếp nhược trước bọn Bắc
triều Đại Hán; khiến một ‘bộ xậu’ gồm “14 tên” trong BCT của chế độ XHCN Ba
Đình đổ tội lẫn cho nhau “Trên bảo, Dưới không nghe”. Đám cán ngố
này vỗ ngực tự xướng “Đánh thắng 3 Đế quốc”; được tôi luyện bởi “3
luồng Cách Mạng (?)“ v..v. rút cuộc phải qụy gối trước “kẻ thù truyền kiếp
phương Bắc”. Một kẻ “thù địch” không những bị các loa phường liên tục vạch mặt
chỉ tên, chửi rủa; “bọn Trung cộng xâm lược” (sau lần bị “dạy một bài học”
năm 1979). Hơn nữa còn được chính thức ghi trong văn bản của Hiến
Pháp 1992 – Nước Cộng Hòa XHCN VN !
- Cho
đến lúc này, may ra André mới sáng mắt khi bỗng dưng được đối mặt với chân lý;
tức cái sự thật vĩnh cửu không thấy hiện hữu ở phía bên này rặng núi
Pyrénnées!
3.
Phần nhận xét (sơ lược) :
Ngược
dòng sự kiện, trở lại những năm của đầu thập niên ’70 (giai đoạn chiến tranh
leo thang tại VN), thời gian qua đi đã hơn bốn thập kỳ, không biết giờ đây
André Hồ Quyết có còn giữ lại trong lòng “mối hận thù” đối với chính quyền
Sàigòn (VNCH) nữa hay không ?,
Một
ý nghĩ đơn giản xuất hiện! Nếu ngay bây giờ, muốn phản đối nhà nước CS Hà Nội
vì tội “Hèn với giặc (TC), Ác với dân”; tức cướp đất cướp ruộng
tư nhân, đàn áp dân oan, ngăn chặn bắt giam những người yêu nước biểu tình
chống TC trước hành động xâm lược, lấn chiếm biển đảo (sự kiện đường Lưởi Bò);
Thử hỏi André Hồ Quyết và đồng bọn, đồng chí; có dám làm hay không giám
tiếp tục “quậy” Tức xuống đường biểu tình, giống bọn họ đã từng “quậy”!
dưới thời Đệ Nhị Cộng Hòa của miền nam ?
–
Câu trả lời chỉ đơn giản là: CÓ hay KHÔNG?
Trở
lại sự kiện, nếu kéo dài thêm thời gian cuộc biểu tình tại Hà Nội và Sàigòn,
đương nhiên thành phần xuống đường (trong số có mặt André Hồ Quyết và đồng bào
tham dự) sẽ nếm đủ mùi cay đắng trước sự can thiệp thô bạo, hành hung của lưc
lượng CAND và đám côn đồ Dân phòng (tức thành phần bất hảo, tội phạm do nhà
nước CS Hà Nội và Bộ Công An tuyển dụng). Chắc chắn không ai thoát khỏi cảnh bị
bắt bớ, bị tống lên xe bít bùng, bị cưỡng ép chở tới một địa điểm mà không một
gia đình nào hay biết. Tiếp theo là các buổi “làm việc”, một hình thức áp đảo
tinh thần lẫn thể chất, qua sảo thuật thẩm vấn, điều tra, ép cung, bắt buộc tự
kiểm thảo rồi tự ký nhận. Cách “làm việc” này được tận dụng triệt để, buộc
ngưòi bị bắt phải ký nhận tội trên mẫu giấy (do CAND ghi sẵn), mặc dù chưa hề
có án tòa quyết định.
Tóm
lại nếu đem so sánh hình thức giam giữ giữa khám Chí Hòa (Sàigòn thời kỳ năm
70) với nhà tù dưới chế độ XHCN CS Hà Nội hiện tại, thí dụ như trụ sở CAND Hàng
Trống, Phan Đăng Lưu hay nhà giam Hỏa Lò Hilton Hà Nội v..v; thì André Menras
hãy thành thật xác nhận nơi nào “phi nhân, dã man và khốn nạn” hơn
nơi nào !!
Hơn
nữa do hậu quả của thái độ lẫn hành động (i) – Biểu tình với áo “No-U” phản
đối, đả đảo ‘Đường Lưỡi Bò’ của Trung cộng; (ii) - Hô hào và cầm biểu
ngữ có khẩu hiệu “ HS-TS là của VN”; André Hồ Quyết đương nhiên sẽ
bị CAND Hà Nội bắt giữ không khác những “kẻ thù địch”, vì đã phạm tội
“tuyên truyền chống nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” theo Điều 88
Bộ Luật hình sự (VC).
Không
chừng sau khi thoát khỏi nhà tù của CS Hà Nội, André Hồ Quyết sẽ lại tốn mất
thời gian và giấy mực để viết thêm một bài tố cáo trước công luận, với tựa đề
tương tự “Thoát khỏi ngục tù Hỏa Lò Hà Nội (Hilton!), Chúng tôi tố
cáo! –
http://hon-viet.co.uk/PhamThangVu_TuongThuyQuanLucChienVNCHVaThangHoCuongQuyet.htm