Nỗi đau nào hơn khi sắp mất một người thân, một chiến hữu - chiến hữu Trần Quốc Kháng
Hổm rày hộp thư của bác bị trục trặc, không thể nào gởi thư đi được...
Cháu thân mến,
Cháu có biết, bác rất buồn khi nghe tin cháu báo, bác Kháng bịnh nặng và có thể khó qua được.
Bác đã khóc, khóc nhiều như chưa bao giờ khóc. Bác và bác Kháng có nhiều kỷ niệm trao đổi qua điện thư, những lời tâm sự của bác Kháng như in sâu trong tâm trí của bác.
Bác không viết được nhiều cho cháu, vì không biết gì để viết giữa lúc nỗi đau sắp mất một người thân, một chiến hữu cùng chiến tuyến. Nỗi đau tràn ngập và mênh mông.
Bác đau đớn trước cảnh đất nước lầm than sắp rơi vào tay giặc Tàu như sao thì sự đau đớn sắp mất bác Kháng cũng cao dường thế đó.
Ôi, tại sao, người tốt lại phải sớm ra đi lúc chưa hoàn thành mộng lớn, ngược lại những kẻ gian ác lại sống quá lâu.
Bác cầu nguyện cho bác Kháng luôn được an lành cho dù ở bên này hay bên kia thế giới. Còn lại các bác ở đây luôn quyết tâm theo đuổi hoài bão không ngưng nghĩ cho dù thế gian có biến đổi ra sao đi nữa.
Thế gian tan hợp là lẽ thường tình, cháu à.
Tiếc rằng không có dịp sau cùng trao đổi tư tưởng với người chiến hữu thân thương Trần Quốc Kháng.
Thành thật cám ơn cháu đã kết nối cho các bạn được kết bạn với nhau cho dù ở hai phương trời cách biệt, cho dù chưa hề gặp mặt nhau đến một lần. Thắm thoát 6 năm trôi qua, thời gian như nước chảy qua cầu, không bao giờ trở lại.
Cầu nguyện an lành cho người chiến hữu thân thương Trần Quốc Kháng.
Cầu mong cháu bình tâm và thận trọng giữ gìn sức khỏe.
Bác của cháu.