Cả Tc
lẫn Do Thái đều tỏ ra hưởng lợi về quân sự và chính trị từ quan hệ mua
bán vũ khí và chuyển giao kỹ thuật. Ngoài việc kiếm tiền từ Tc, một số
viên chức Do Thái ngụy biện rằng việc bán vũ khí và chuyển giao kỹ thuật
quân sự cho Tc sẽ buộc Tc cam kết không bán vũ khí cho những kẻ thù của
Do Thái ở Trung Đông.

Như thế quan hệ bí mật về mua bán vũ khí và chuyển giao kỹ thuật quân sự đã được tiến hành từ thập niên 1970.
Những phản đối của Mỹ đối với
việc Do Thái chuyển giao những hệ thống quân sự tối tân cho Tc chỉ là
trống rỗng. Những phản đối giả vờ đó của một quốc gia bợ đỡ Do Thái chỉ
là trò nhảm nhí, vì chính Mỹ lúc đó đã dấn thân vào cùng một quan hệ
tương tự với Tc (cũng như đã từng chấp thuận những hiệp thương của
Eisneberg với Tc).
Nghi án Bill Clinton
Một phúc trình khác vào thời đó nói về chính quyền Bill Clinton:
Không như những người tiền
nhiệm của ông, Cộng hòa hay Dân chủ, Clinton đã chuyển quyền luật định
tối cao từ Bộ Ngoại Giao vốn lo quan tâm về an ninh sang Bộ Thương Mại
vốn quan tâm về chính trị; và quyền luật định đó là chấp thuận xuất
khẩu những giấy phép về kỹ thuật tối tân của Hoa Kỳ. Việc chuyển quyền
như thế có mục đích tạo điều kiện dễ dàng cho việc xuất khẩu nói trên.
Clinton cũng là tổng thống đầu tiên và duy nhất đã chập thuận miễn trừ để cho phép hai công ty— Loral Space and Communications and Hughes Electronics
—được quyền xuất khẩu những bí mật kỹ thuật giữa lúc hai công ty nầy
đang bị điều tra hình sự về những vi phạm xuất khẩu trước kia. Đích
thân Clinton đã chấp thuận cho hai công ty nầy xuất khẩu sang Tc những
dữ liệu của họ liên quan đến kỹ thuật phóng vệ tinh và hỏa tiễn bất
chấp sự phản đối của ngoại trưởng Mỹ thời đó, của Ngũ Giác Đài , và
những cơ quan khác.
Sau khi một vụ đi đêm giữa Tc
và Do Thái bại lộ và bị hủy bỏ, những nhà ngoại giao Do Thái và Tc gặp
nhau để giải quyết những khó khăn. Một tờ báo Do Thái thuật lại:
JERUSALEM – Bộ Trưởng Quốc
Phòng Binyamin Ben-Eliezer đã họp với Đại Sứ Tc Pan Zhanlin ở Tel Aviv
hôm Thứ Hai để bàn về việc hủy bỏ dự tính của Do Thái bán hệ thống
radar tối tân Phalcon. Ben-Eliezer đánh giá những quan hệ giữa hai nước
và nhận xét sự vụ như sau: "Chúng ta phải thấy đó như là một trục
trặc trong gia đình chứ không phải là một khủng hoảng giữa hai quốc
gia."
Ben-Eliezer hứa sẽ cố gắng để tăng cường mối quan hệ với Bắc Kinh. Zhanlin nói với Ben-Eliezer, "Tôi tin Tc biết cách giải quyết những khó khăn và tăng cường mối quan hệ, Tc chuẩn bị đầy đủ để hợp tác với Do Thái."
Vụ đi đêm bị hỏng vì những lo ngại của dân chúng Hoa Kỳ.
Do Thái không phải là Hoa Kỳ
- Điều đó cũng có nghĩa là kẻ
thù của Do Thái không nhất thiết là kẻ thù của Hoa Kỳ. Những công dân
Mỹ gốc Việt đương nhiên đứng dưới là cờ Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ nhưng
không nhất thiết đứng về phía Do Thái. Quyền lợi của Do Thái dứt khoát
không phải là quyền lợi của nhân dân Hoa Kỳ. Quân đội Mỹ là của Hoa
Kỳ, không phải là đạo quân đánh thuê cho Do Thái. Tương tự, đứng dưới
lá cờ Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ không nhất thiết là đồng tình với chính
sách thân cộng và nịnh cộng của chính quyền Obama-Kerry, một chính
quyền Do Thái trị trong căn bản và được đạo diễn bởi những thành phần hippies, phản chiến và thân cộng.
- Chúng ta, những người Việt
chân chính, đừng vội quên những nhát dao còn rướm máu mà tập đoàn tài
phiệt Do Thái qua đại diện của Henry Kissinger, chính quyền Israel qua
đại diện của tướng độc nhản Mosh Dayan, đã đâm sau lưng Miền Nam chúng
ta cách nay bốn mươi năm. Quả là bảo hoàng hơn vua nếu nghĩ rằng Nixon
và Kissinger bỏ rơi Miền Nam vì quyền lợi của Hoa Kỳ. Không, tuyệt
nhiên không, họ bỏ rơi Miền Nam chủ yếu vì quyền lợi của Israel và các
tập đoàn tài phiệt Do Thái ở Mỹ và khắp thế giới, chứ không phải vì
quyền lợi của Hoa Kỳ. Các tập đoàn tài phiệt Do Thái và đám phản chiến
hippies Do Thái dứt khoát là những tên phản bội. Tom Hayden, chồng của
cô đào Do Thái phản chiến Jane Fonda, đã từng thẳng thừng tuyên bố: "White race is the cancer of human history (Dân Da Trắng là ung thư của lịch sử nhân loại).
(Thực ra Heyden chỉ dùng lại lời của Suzan Sontag.) Cặp vợ chồng phản
chiến nầy đã dùng tên của Nguyễn Văn Trổi để đặt tên cho đứa con trai
của họ. Khi một bộ trương ngoại giao của Mỹ từng đứng chung hàng ngủ
với những tên phản chiến và phản bội như thế thì kẻ khờ khạo nhất thế
gian cũng thừa biết tương lai của Hoa Kỳ và Việt Nam sẽ đi về đâu.
- Chính phủ Mỹ khó quên những
đòn thù dã man của "một thế lực nào đó" được vu cho bọn khủng bố Bin
Laden đã dáng xuống nước Mỹ trong vụ 911, nhưng họ cũng như thế giới
nói chung lại không để tâm mấy đến vụ thảm sát Thiên An Môn, Mậu Thân
Huế, và đại nạn 1975 với hàng triệu sinh linh đồ thán. Hằng năm chính
phủ Mỹ tưởng niệm vụ 911 (chính đáng thôi); nhưng xuyên suốt gần 40 năm
nay, vào ngày 30 Tháng Tư, có một chính quyền Mỹ nào lên tiếng tưởng
niệm những hy sinh mất mát của các cựu chiến binh Chiến Tranh VN? Có
chăng chỉ là chiếu lệ. Đó là những binh sỹ của chính họ; còn những đau
thương mất mát của Miền Nam chúng ta thì họ không nhắc đến một lời
trong khi điềm nhiên "bình thường hóa quan hệ" với bọn đồ tễ, tiếp tục
hà tơi tiếp sức một chế độ chó dữ từng sát hại chúng ta trên nhiều
phương diện và cướp đoạt tài sản của chúng ta. Bọn khủng bố có tàn sát
những người vô tội nhưng, công tâm mà nói, chúng không cướp đoạt tài
sản của ai. Chế độ đồ tễ Hà Nội phạm cả hai tội nhưng vẫn được Mỹ,
không những làm ngơ, mà còn đồng lõa và dung dưỡng để giúp chúng duy
trì ách thống trị trên dân tộc VN.
- Viễn tượng một thế giới bị thống trị bởi chủ nghĩa Judaism
của các tập đoàn tài phiệt Do Thái có lẽ cũng không kém dã man như
viễn tượng một thế giới bị thống trị bởi chủ nghĩa cộng sản.
Nếu Israel và các tập đoàn tài
phiệt Do Thái, với sự trợ lực của Mỹ , thành công trong việc áp đặt
một thứ trật tự nào đó tại Trung Đông, thì không chắc gì thứ trật tự đó
sẽ tốt đẹp hơn những chế độ hiện nay tại vùng nầy như Iran, Syria,
hay Saudi Arabia. Loại trật tự đó chắc chắn sẽ không thiếu những thuộc
tính cố hữu như đa trá, lừa đảo, phản trắc, bóc lột và vô nhân tính.
TPP và bán vũ khí
Ngày nay Mỹ tiếp tục ve vãn Hà
Nội để bán vũ khí và chiến cụ đồng thời lôi kéo chế độ toàn trị nầy
vào Hiệp Ước Xuyên Thái Bình Dương (TPP). Nhìn chung đó là ý đồ giúp
kéo dài ách thống trị của cộng sản trên dân tộc Việt Nam.
- Về mặt sỹ diện chính trị,
giữa việc thông qua dự luật nhân quyền về Việt Nam và giải tỏa lệnh cấm
vận bán vũ khí, việc nào dễ làm hơn và có lợi ích kinh tế hơn? Kẻ có
IQ tồi nhất cũng có thể đáp đúng câu hỏi đó, đơn thuần vì đó là một
trong những kịch bản thiếu văn hóa và thiếu đạo đức chính trị một cách
trắng trợn.
- Mỹ bóng gió nói rằng bán vũ
khí cho Hà Nội là để giúp chế độ nầy "chống xâm lăng" trong khi suốt
mấy thập niên nay Mỹ và Do Thái lại liên tục âm thầm chuyển giao kỹ
thuật quốc phòng và bán vũ khí tối tân cho bọn xâm lăng đó, với số
lượng lớn hơn cả trăm lần và tối tân hơn cả trăm lần. Đó là thủ thuật
con buôn đa trá, bắt cá hai ba bốn năm sáu bảy tay. So với những kỹ
thuật quân sự và vũ khí tối tân đó, những vũ khi mà Mỹ dự định bán cho
VN chỉ là muối bỏ bể, hay chỉ là những món đồ chơi dưới mắt Bắc Kinh.
Nếu không phải là những món đồ chơi thì dễ gì Bắc Kinh chịu ngồi yên
cho Mỹ và Do Thái muốn làm gì thì làm. Đó là quan hệ chủ tớ; ông chủ
Tàu chẳng bao giờ muốn tên đầy tờ Bắc Bộ Phủ có trong tay thứ đồ chơi
nào nguy hiểm. Cho dù muốn kèn cựa với Thiên Triều thì tập đoàn Hà Nội
cũng chỉ kèn cựa dưới tay và trong tay tập đoàn Trung Nam Hải.
- Dù những vũ khi và chiến cụ
mua được của Mỹ, nếu có, là đồ chơi đi nữa thì muốn có được chúng tập
đoàn Bắc Bộ Phủ cũng phải dùng xương máu của người Việt trong nước và
mồ hôi nước mắt của người Việt hải ngoại rót về. Một bên tập đoàn Hà
Nội vừa moi tiền người dân vừa cúi đầu xin xỏ Mỹ, một bên chú Sam vừa
thủ lợi, vừa khỏi đổ rác những món hàng đã hoặc đang vào thời kỳ phế
thải lại vừa được người ta cúi đầu cám ơn.
- Có giả thuyết cho rằng, nếu
Mỹ và Do Thái có thể đi đêm được với Bắc Kinh thì họ cũng có thể đi đêm
với Hà Nội và âm thầm bán vũ khí và chiến cụ cho chế độ nầy từ trước
đến nay. Trong thế giới chợ đen chính trị, điều gì cũng có thể xảy ra.
Tuy nhiên, có hai yếu tố cần được xem xét ở đây. Thứ nhất, đối với "bạn
bè" hay "đồng minh" của họ, Mỹ có thẻ tráo trở và phản trắc, như đối
với cộng sản, nhất là với Bắc Kinh, chắc chắn Mỹ rất ngay ngắn, lễ độ,
quân tử, nghiêm túc tuân thủ luật chơi. Thứ nhì, nếu so sánh về quyền
lợi thì những mối lợi mà Mỹ có được với Bắc Kinh lớn hơn vạn lần so
với món lợi bé nhỏ, nếu có, mà Mỹ và Do Thái kiếm được với Hà Nội. Thế
thì tội gì bắt tép thả tôm? May ra họ sẽ bắt cả tôm lẫn tép nhưng phải
làm thế nào để khỏi sẫy con tôm; thà bỏ tép chứ không thể bỏ tôm. Ngay
giả thuyết bắt cá hai tay nầy cũng không đứng vững vì quan hệ tay ba
nầy là loại quan hệ tương triệt (exclusive relation): hoặc Bắc Kinh,
hoặc Hà Nội, chứ không thể cả hai cùng một lúc. Nếu Bắc Kinh đồng ý cho
Mỹ đi hàng hai thì hàng thứ hai đó chỉ có thể là một lối mòn rất hẹp
khép nép bò theo bên cạnh đại lộ chính.
Chiêu bài Tự do Dân chủ và Nhân quyền
Hillary Clinton trước kia vẫn
thường rêu rao chiêu bài tự do dân chủ và nhân quyền. Tuy nhiên, chỉ
vài hôm sau khi ngồi vào ghế ngoại trưởng bà ta đã trao ngay cho Trung
cộng thông điệp, "Chúng tôi (Mỹ) sẽ không đề cập đến vấn đề nhân
quyền." Barack Obama trắng trợn và vô liêm sỹ hơn với lời dụ dỗ, "Nếu
các ông (Tc) tiếp tục cho chúng tôi (Mỹ) vay tiền thì chúng tôi sẽ
không đề cập đến vấn đề nhân quyền." Đó là "Trung cộng vĩ đại," còn
Việt Nam thì sao? Đương nhiên Mỹ và Do Thái chẳng thiết tha muốn thấy
một Việt Nam tự do dân chủ hay nhân quyền. Một chế độ càng độc tài
thối nát bao nhiều thì càng dễ dàng phục vụ quyền lợi của họ bấy nhiêu.
Đây là hai khả thể cho tương lai Việt Nam:
- Mỹ có thể sẽ tiếp tục ve vãn
Hà Nội không phải để đạt được những nhượng bộ về nhân quyền hay tự do
dân chủ như họ vẫn rêu rao mà có thể để cố đạt cho được những nhượng
bộ hắc ám không kém những nhượng bộ mà Hà Nội đã ký kết với Bắc Kinh
trước đây. Mỹ sẽ dùng những thắng lợi đó để bắt bí Bắc Kinh và khai
thác tối đa những lợi ích có thể có.
- Mỹ và Do Thái cũng có thể âm
thầm biến Hà Nội thành một con chó dữ đối với Bắc Kinh để thực hiện ý
đồ nầy, nếu được; bằng không họ sẽ đem Việt Nam ra bán đứng một lần
nữa. Họ đã bán đứng Miền Nam và cả Việt Nam trước đây, nhưng dù sao thì
Tc cũng chưa công khai thôn tính Việt Nam. Màn xâm lăng thứ nhì sẽ
quyết liệt hơn và Mỹ chỉ cần đứng xa khoanh tay nhìn như họ đã làm khi
Tc đánh chiếm quần Đảo Hoàng Sa của Việt Nam.
Trong trường hợp nào đi nữa
thì viễn ảnh vẫn sẽ đen tối như nhau cho dân tộc Việt Nam, một nhược
tiểu, dù cộng sản hay không cộng sản, cũng chỉ là một vật tế thần cho
Mỹ, một lá bài trong tay áo hay một con chốt chờ dịp mang ra thí. Viễn
tượng nầy có thể không phải hoang tưởng khi người ta nhìn vào núi nợ
của Mỹ với Tc.
Trong trường hợp nào đi nữa
thì viễn ảnh vẫn đen tối như nhau cho dân tộc Việt Nam, vì Mỹ sẽ phải
cần chế độ toàn trị thối nát Hà Nội, và họ sẽ tiếp tục hà hơi tiếp sức
để duy trì ách thống trị của Đảng Cộng Sản trên đầu dân tộc Việt Nam
đồng thời từng bước đưa chủ nghĩa cộng sản vào lãnh thổ Hoa Kỳ.
Tóm lại:
- Đây có phải là hậu quả tất
yếu của quan hệ con nợ/chủ nợ? Con nợ là nhân dân Hoa Kỳ trong khi chủ
nợ, không chỉ có Trung cộng, mà cà tập đoàn tài phiệt Do Thái.
- Chú Sam chung qui chỉ như
tay cao bồi bị đám tài phiệt Do Thái xỏ mủi dắt đi và trói chặt ở Trung
Đông để chống lưng cho chúng.
- Các quốc gia Á Châu hãy sớm
từ bỏ hoang tưởng về chiêu bài chuyển trục sang Thái Bình Dương của Mỹ.
Tốt nhất nên tự lo lấy thân. Á Châu nói chung và Tc nói riêng là vùng
đất làm giàu của Do Thái và của các tập đoàn Mỹ-DoThái , ở đó sẽ không
có chiến tranh hay đối đầu đích thực mà chỉ có sách nhiễu để những tập
đoàn nầy thừa nước đục thả câu, bán chiến cụ vũ khi để làm giàu thêm,
thế thôi. Thỉnh thoảng Mỹ và Tàu dàn cảnh các tàu chiến " súyt đụng
nhau" trên biển và phi cơ "suýt đụng nhau" trên không; thậm chí có
chiếc máy bay Mỹ "bị đụng nhẹ" phai đáp xuống một sân bay của Tc và bị
buộc phải tháo rời từng bộ phận trước khi chở về lại Hoa Kỳ. Không có
trò chuyển giao kỹ thuật trá hình nào tinh ma hơn thế.
- Việt Nam chẳng là cái gì
trong kịch bản Chợ Trời Mỹ -Tàu- DoThái nầy. Đảng Cộng sản VN chẳng qua
cũng chỉ là một quái thai của tập đoàn chợ trời tay ba Mỹ -Tàu- DoThái
. Bao lâu còn đảng Cộng sản trên đất nước Việt Nam, bấy lâu dân tộc
Việt Nam còn chịu ách thống trị của tập đoàn quốc tế nham hiểm đó.
- Không có thứ "hợp tác đối
tác chiến lược" nào "toàn diện" hơn loại hợp tác chợ trời mang đầy đủ
những sắc thái xã hội đen như thế. Đến lúc cần xét lại những "danh
ngôn" như "Theo Tàu thì mất nước, theo Mỹ thì mất đảng." Theo bên nào
cũng đi về âm phủ cả. "De deux côtés le maleur est infini ."
Tránh tên trọc phú gặp thằng sở khanh. Hiện cảnh đó có thể được xem
như một định đề bao lâu các tập đoàn tài phiệt Do Thái còn ngự trị Hoa
Kỳ và, như một tham vọng bá chủ thế giới, cố tình bành trướng chủ
nghĩa Judaism sang các lục địa khác, trong đó có Tc. Quả không quá đáng nếu nói rằng chủ nghĩa Judaism là
một trong những nguyên nhân chủ yếu làm băng hoại phẩm giá và phẩm
chất chính trị nơi phần lớn những chính trị gia Hoa Kỳ ngày nay trong
cả ba ngành lập pháp, hành pháp, và tư pháp. Tệ hại hơn, dường như chủ
nghĩa Judaism đang cấu kết với chủ nghĩa Cộng Sản để từng bước
triệt tiêu nền văn minh nhân bản đang trong giai đoạn xuống đồi với
những giới lãnh đạo Phương Tây, đặc biệt là Mỹ, đang từng bước khoát
lên mình những bộ hắc y của bọn Ma Vương.
- Mỹ và Do Thái đã, đang, và
sẽ biến Châu Á Thái Bình Dương thành một lò thuốc súng để thao túng,
lũng đoạn, và trục lợi với con ngáo ộp Tc. Mỹ luôn mồm rêu rao nỗ lực
tìm kiếm hòa bình lâu dài trên thế giới trong khi, cùng với Do Thái,
âm thầm tăng cường bộ máy chiến tranh của Tàu để biến chế độ toàn trị
hung hãn nầy thành con chó dữ tạo thế bất ổn triền miên trong vùng Châu
Á Thái bình Dương cũng như cả thế giới. Họ đang đùa với lửa khi thăng
tiến chủ nghĩa Judaism, chủ nghĩa duy lợi, và chủ nghĩa
Đô-la. Âm mưu phân chia thế giới giữa Mỹ và Tàu không còn là một giả
thuyết hoang đường; bản đồ hình lưỡi bò không thể có nếu không có sự
chống lưng của Mỹ và Do Thái. Thì ra đám chính trị gia hàng đầu của Mỹ
chung qui chỉ là những tay nói láo có hệ thống.
- Những người cộng
sản, nếu thích, cứ tiếp tục ôm não trạng vọng Mỹ và cầu Mỹ với những
lời phán ra như sấm, "Liên minh quân sự với Hoa Kỳ là mệnh lệnh của
thời đại." Nhưng đừng để đến gần sáng mới biết mình đi trong mộng du.
- Người Việt tỵ nạn
khắp nơi trên thế giới hãy lớn tiếng SAY NO với chính sách thân cộng
hiện nay của chính phủ Mỹ, SAY NO với TPP, SAY NO với âm mưu hà hơi
tiếp sức bộ máy đàn áp của Đảng Cộng sản VN, SAY NO với chiến địch rước
voi giày mả tổ, cõng rắn cắn gà nhà để từng bước nhuộm đỏ Hoa Kỳ.
(.........................................)
- Đỉnh Sóng