Thư gửi Phương Uyên & Nguyên KhaHoàng Hữu Nhân
Phương Uyên cùng Nguyên Kha thân mến,
Trong những ngày này, khi mùa hè đến,
nhìn những cánh phượng nở rực khắp sân trường, các bạn sinh viên đều vui mừng
hớn hở vì biết mình sắp bước vào một kỳ nghỉ hè thật thoải mái, hạnh phúc bên
bạn bè hoặc họ sẽ trở về quê thăm gia đình cùng chia sẻ niềm vui nỗi buồn với
cha mẹ, anh chị em sau những tháng ngày học tập miệt mài trên giảng đường đại
học.
Vậy mà, đối
với hai em, mọi chuyện lại trở nên trái ngược, trắc trở. Hai em như những người
chèo thuyền đi ngược dòng nước, là những người sinh viên có tấm lòng yêu nước
sâu sắc và dám bày tỏ lòng yêu nước của mình một cách chân thành dù biết rằng
điều đó sẽ ảnh hưởng đến tương lai bản thân và gia đình mình. Thật vậy, chắc
chắn hai em đã phải gánh chịu sự tra tấn về thể xác lẫn tinh thần trong những
ngày đang ở trại giam. Và rồi ngày mai, hai em sẽ bị đem ra trước vành móng
ngựa để chịu sự xét xử của tòa án. Nhưng hai em hãy tin rằng tất cả những người
yêu nước, những người đang thổn thức với vận mệnh dân tộc đều luôn kề vai sát
cánh với hai em.
Đêm nay, anh viết thư này cho hai em để
nhắn nhủ rằng ngày mai hai em phải thật điềm tĩnh và ngẩng cao đầu vì mình đã thể
hiện lòng yêu nước bằng nhiệt huyết tuổi trẻ chứ chẳng làm gì nên tội. Theo
cách nhìn của anh, hai em chính là những ngọn đuốc bằng xương bằng thịt mà
người ta có thể tra tấn, đánh đập. Dẫu biết rằng trong những chế độ độc tài
toàn trị, những trường hợp như hai em thì thế nào người ta cũng tìm cách này
cách khác để ghép tội dù là khiên cưỡng, anh vẫn còn một niềm hy vọng mong manh
rằng ngày mai các em sẽ được trắng án! Lẽ nào những ai bày tỏ tấm lòng yêu quê
hương dân tộc mình một cách chính đáng lại phải vào chốn lao tù? Không! Chỉ có
những kẻ nào câm lặng hoặc cúi đầu trước sự xâm lấn của ngoại bang thì mới mang
tội ngàn đời với tổ tiên, với dân tộc, với con cháu.
Chắc chắn hai em đang có một niềm tin
mãnh liệt rằng mình không làm gì nên tội. Vậy thì hãy tin rằng mình sẽ được
trắng án. Nếu điều này xảy ra, thì công lý và sự thật sẽ dần dần được tôn trọng
trên quê hương Việt Nam.
Bằng không, hai em cũng hãy ngẩng cao đầu, hãy làm theo gương của những người
anh,người chị đi trước như Điếu Cày (Nguyễn Văn Hải), Cù Huy Hà Vũ, Trần Huỳnh
DuyThức, Nguyễn Tiến Trung, Hồ Thị Bích Khương, Tạ Phong Tần và rất nhiều anh
chị em khác đang trong chốn lao tù hay đã ra tù. Hãy tin rằng người ta có thể
cầm tù và xâm phạm thân xác mình, nhưng không ai có thể cầm tù và điều khiển tư
tưởng và tinh thần yêu nước của một con người. Thật vậy, không ai có quyền lấy
tư tưởng và niềm tin của mình để áp đặt cho người khác. Trong thời đại công
nghệ thông tin và toàn cầu hóa này, những thể chế chính trị nào đã từng bưng
bít thông tin sẽ dần dần lộ diện bản chất của nó. Và chắc chắn không một bức
màn nào có thể che dấu được sự thật. Do đó, dù kết quả của bản án là thế nào đi
nữa, tấm lòng yêu nước của hai em vẫn mãi sáng ngời trong lòng dân tộc Việt Nam.
Có một chân lý ngàn đời hay có thể nói đó
là quy luật củaTạo Hóa: mọi con người đều phải chết và mọi chế độ đều phải tiêu
vong. Hai em hãy nhìn lại lịch sử 4000 ngàn năm văn hiến của nước Việt Nam
mà xem. Có thể chế chính trị hay chế độ nào lại có thể tồn tại mãi mãi? Chỉ có
những ai đang mắc chứng hoang tưởng vĩ cuồng mới tự huyễn hoặc chính mình bằng
cách tin rằng một chế độ có thể tồn vong muôn thuở. Như vậy, dù là một vị minh
quân hay hôn quân rồi cũng đều phải trải qua cái chết. Một chế độ thuận lòng
dân hay một chế độ bạo tàn, thối nát rồi cũng phải suy vong. Tất cả sẽ đi vào
lịch sử dù là sáng ngời hay ô nhục. Nếu hai em bị kết án, thì sự hy sinh của
hai em sẽ có ý nghĩa thật lớn lao vì nó cho thấy khi một thể chế chính trị không
còn tôn trọng quyền con người, không bảo vệ được những người yêu nước thì thể
chế ấy không còn tính chính danh và nó đã thực sự đánh mất niềm tin của mọi
công dân.
Hai em rất thương mến, trong những tháng
ngày gần đây, nhìn những sự lo âu hiển hiện trên khuôn mặt của các thành viên
trong gia đình hai em và những bước chân tất tả của hai người mẹ của Phương
Uyên và Nguyên Kha, chắc hẳn ai cũng cảm thấy nao lòng. Nhưng biết làm sao
được, thời cuộc đã đưa đẩy con người vào những tình thế trắc trở, trớ trêu. Giờ
đây, anh chỉ mong hai em đọc xong thư này và ngủ được ngon giấc để sáng mai hai
em hiên ngang bước ra trước vành móng ngựa, nơi vốn dành cho những kẻ phạm pháp
chứ không phải dành cho những người yêu đất nước, quê hương.
Sài Gòn, 1giờ 30 sáng ngày 16/5/2013
Theo Facebook Hoàng Hữu Nhân
@ Quân-Sử Việt-Nam
Follow @quansuvnTweet