Bà Mẹ Say hay Những dòng đời nghiệt
ngả (*) được tác giả Dạ Lệ Huỳnh trình bày qua bối cảnh miền Nam sau
ngày 30/04/1975 bị Cộng sản Việt Nam chiếm đóng.
Chúng tôi trân trọng giới thiệu đến quý độc giả trong và ngoài nước Tập truyện hồi ký Bà Mẹ say.
Ban biên tập Lịch Sử Quân Sử Việt Nam (http://quansuvn.info).
(*) Tựa nhỏ do LSQSVN bổ túc
Dạ Lệ Huỳnh
Cựu Đại úy Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa
Đơn vị sau cùng: Bộ Tổng Tham Mưu/QL.VNCH/TCQH
2 năm rưỡi tù Cộng sản.
Bà là mẹ vợ của tôi mỗi lần hành quân về tôi cùng mẹ hay mở tiệc tầy trần mừng ngày bình yên chiến thắng trở về…
Ngoài chuyện mẹ con ra tôi và mẹ còn tình chiến
hữu bạn nhậu vong niên là mẹ của cô con gái đẹp tôi xin cưới làm vợ.
Chúng tôi quen nhau và cảm phục nhau qua tính can trường dũng cãm của
một người lính và biết yêu lính của một cô gái Gia Long, nữ sinh trường
áo tím Saigon…
Tôi cưới nàng làm vợ, khi gặp nàng trong đoàn
ủy lạo chiến sĩ tại chiến trường Pleiku, Kom tum ở Pleime trong trận
đánh giành lại “Ngọn đồi máu” -Căn cứ hỏa lực số 6 tại Dăktô, ngả ba
biên giới nam hạ Lào năm 71-72 mùa hè đỏ lửa…
Tôi có mặt tại Saigon trong đợt rút quân về
gọi là “di tản chiến thuật” ra khỏi Tây –Nguyên thuộc Quân Đoàn 2. Và
từ đó, tôi về cố thủ, bảo vệ vành đai lửa thủ đô Saigon…cho tới ngày
gãy súng tan hang 30-4-1975
Kể từ đó tôi và gia đình nàng sum hợp một nhà
và thường xuyên uống rượu với “bà mẹ say”của tôi thường khi hơn, trong
tâm trạng kẻ chiến bại, chờ ngày cải tạo trong tù Cộng Sản…
Mẹ tôi vốn là một phật tử thuần hành, hay đi
chùa lễ Phật, với mục đích ăn chay, cầu nguyện cho hai vợ chồng tôi và
đứa con trai cũa bà còn sống kẹt ở chiến trường xa nhà, được bình an
trong lửa đạn chiến tranh…
Biết được nỗi đoạn trường chiến tranh của các
bà mẹ miền nam đi đánh trận hiễm nguy, nên các nhà chùa, sư sải trong
giáo hội Phật giáo Ấn Quang lợi dụng tình thương mẫu tử gia đình của
các bà mẹ Saigon. Giáo hội Phật giáo phản chiến này tổ chức tuần hành
Phật tử, đem bàn thờ phật tổ xuống đường phản đối chính quyền Saigon
chấm dứt chiến tranh, để đánh động mối thương tâm củaa các bà mẹ gia
đình Phật Tử. Sau đó phong trào phật giáo đấu tranh hướng dẫn mẹ tôi và
đa số ni sư cách che dấu đào hầm nuôi Viêt-cộng nằm vùng-đặc công Cộng
Sản-để khủng bố bom mìn, đặt chất nổ tại chợ búa và nơi công cộng,làm
lung lạc ý chí chống cộng của đồng bào Miền Nam, bắt buộc phải ủng hộ
cho chúng thành lập mặt trận “Giải Phòng Miền Nam”-MTGPMN-và gây tê
liệt tinh thần chiến đấu của chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa.
Mẹ tôi đã tham gia vào phong trào Phật giáo
phản chiến Ấn Quang cùng lực lượng xung kích biểu tình che chắn và nuôi
dưỡng Việt Cộng nằm vùng tại viện Hóa Đạo Việt Nam Quốc Tự và các chùa
chiền trong thành phố Saigon. Mẹ tôi đã che dấu, dối lòng với Phật tổ
từ bi…lợi dụng cửa chùa bao che Việt Cộng, ủng hộ các sư thầy làm chính
trị phản dân hại nước, mất vẽ tu hành chân chánh của vị phật tử xuất
gia. Nhiều lúc mẹ trầm ngâm ngồi uống rượu một mình để say, để quên
những gì là tội lỗi? mà câu kinh tiếng kệ, cùng tiếng mõ, chuông chùa
ngân vang cũng không đánh thức được hồn nước Tự-Do trong bà…Mẹ đã lậm
say theo giáo điều thiêng đàng Cộng Sản, trong đó có các con của bà trở
về trong hòa bình với Cộng Sản???...
Trước khi “Giải phóng” tháng tư, trong cơn say
bà nói cười bí hiễm, như sắp hoàn thành trọng trách của giáo hội phật
giáo Ấn Quan-một tổ chức Việt Cộng-giao cho. Và bà sắp đạt được ước
nguyện sum hợp gia đình cho con cháu bà không còn phải xa nhà. Sự thật
mẹ không ưa gì cộng Sản Miền bắc qua lời kễ chuyện của người Bắc di cư
vào Nam tìm Tự-Do, ngay cả Chúa cũng vào Nam. Bà không muốn các con cũa
bà xa nhà đi đánh trận vùng xa và sẽ ở mãi bên bà cùng nhau uống rượu
khi quê hương được hòa bình theo rượu hứa ”Cá tháng tư” của giáo hội
phật giáo phản chiến?…
Sau ngày Saigon “giải phóng” Sự thật Cộng Sản
đã được phơi bày, bà cũng như hầu hết các bà mẹ Miền Nam Saigon không
có tham vọng chính trị và quyền lực chiếm đóng Saigon đi thu gom tài
sản, cướp của người dân, đuổi họ đi vùng kinh tế mới, bắt giam cầm tù
cải tạo quân dân cán chính Miền Nam VNCH.làm cho dân chúng Miền Nam
chán chán ghét Việt Cộng, bỏ nước ra đi tìm Tự-Do xứ khác…
Bà mẹ tôi cũng là nạn nhân bị Việt Cộng- “Giải
phóng Miền Nam”dối lừa và hứa hẹn đủ điều cho tính nhẹ lòng nhẹ dạ của
các bà mẹ tham gia vào các tổ chức phản chiến phật giáo Ấn Quang là tổ
chức Việt Cộng trá hình núp bóng các bà mẹ phật tử để lung lạc tinh
thần chiến đấu củaa các chiến sĩ VNCH để chúng cướp Miền Nam qua sự cả
tin lợi dụng tình mẫu tử thiêng liêng của các bà mẹ Saigon…
Nhà tôi cùng bà mẹ ở trong khu gia binh căn cứ
quân cụ 20, gần” Quân Tiếp Vụ “Hòa Hưng, là nơi có nhiều doanh trại
quân đội nhất Saigon. Sau ngày thất thủ 30-4-1975, các doanh trại gia
binh chúng tôi là đối tượng trả thù của Cộng Sản Miềm Bắc. Các cán bộ
Cách Mạng và dân 30 Cờ Đỏ giờ thứ 24 thường xuyên đóng chốt chặn khu
gia binh tôi ở và các khu khác trong vùng Hòa Hưng…Không cho vợ con
binh sĩ mang ra khỏi trại bất cứ vật dụng gì? Ngoài cổng trại ngoại trừ
cái áo dính thân…Và khuyến cáo vợ con Quân Ngụy, đi vùng kinh tế mới
do phường tổ chức và chỉ định nông trường lao động “Lê Minh Xuân”Hốc Môn
Cũ Chi…Nếu chịu đi lao động cải tạo thì được “Cách Mạng cứu xét cho
chồng đi cải tạo sớm được về đoàn tụ gia đình theo chính sách khoan
hồng của chính quyền Cách Mạng cộng Sản”…
Sự vở mộng của mẹ tôi làm bà thêm buồn muốn con cháu bà gần mẹ giờ lại càng xa,
Con bà yêu nước bảo vệ Tư-Do chính nghĩa quốc gia giờ trở thành
kẻ thù của chúng bị nhốt tù cải tạo để trừng trị tội Ngụy quân Ngụy
Quyền phản quốc. Cách mạng thành công nó giống như sự trái khoái nghịch
chiều suy tư mong muốn của mẹ được sự cảnh báo của đồng bào Miền Bắc
di cư vào Miền Nam năm 19754 bằng tàu”Há mồm”để trốn chạy Cộng Sản.
Suốt ngày mẹ tôi cứ mãi say xỉn, cả khu gia
binh thân thuộc người cũ, ai cũng biết mẹ tôi say, khi nói bậy bạ nhãm
nhí làm phiền lòng hàng xóm…Nhưng người ta ai cũng thích và bênh vực bà
mẹ say mỗi khi bà uống rượu say…Bà trở thành bợm nhậu rất ghiền rượu.
Sáng nào thức dậy,mẹ tôi cũng súc miệng bằng một xị”ba xi đế”cho ấm
bụng qua cơn đói, vì mẹ chán ăn bobo thay cơm. Nhìn chén bobo, mẹ nội
cơn điên la hét chửi bới ôm xồm…làm cho đám con nít khu gia binh báo
động rủ nhau tới nhà”bà ngoại say”, đem theo muỗng đũa và những chiếc
thau nhôm dung đựng thức ăn còn trống rổng, gỏ đập lóc cóc..leng
keng;…đánh nhịp để hướng dẩn bà ngoại say của chúng đến chốt chặn đầu
ngỏ khu gia binh do dân quân, bộ đội và cán bộ phường xuống đóng chốt,
bao xây kinh tế toàn khu vực các khu gia binh trong vùng hòa Hưng…
Đám con nít gia binh dẫn bà ngoại say đến khu
đất trống làm hội trường đang tập hợp vợ con của lính do cán bộ của
phường và thành phố xuống phổ biến chính sách nhà nước cách-mạng khuyến
cáo đi” lao động kinh tế mới “để cải thiện lương thực đang ăn độn sắn
khoai từng bữa và được cách mạng khoang hồng cho chồng sớm về đoàn tụ
gia đình?…
Vừa nói đến đây thì lời nói cán bộ bị loãng trong tiếng la hét
ồn ào của nồi niêu xoang chảo gỏ đấp leng keng…trong tiếng cười sặc sụa
chửi bới của bà mẹ say;…làm buổi tập hợp bắt nghe của vợ con lính gián
đoạn giải tán. Cán bộ phường lẩm bẩm nói long bong bực bội;”bà già
điên”…Mấy đứa con nít cải lại:”ngoại tui say?”. Cứ thế ngày nào mẹ cũng
say và ngày nào đám con nít cũng khua soong- chảo nồi niêu đưa bà ra
trước cổng trại để chưởi bới cán bộ và bộ đội đóng chốt trong tiếng reo
hò khoái chí của con nhà lính.
Có một lần mẹ say giữ cháu ngoại bà tám tháng
tuổi và trông nhà cho vợ tôi đạp xe đạp ra bến xe xa cảng Phú Lâm, vì
trời mưa lạnh không mang theo con được sợ nó bệnh, chỉ chở được cái cân
bàn theo cho khách mướn cân hàng hóa chở về quê theo chuyến xe đò về
miền lục tỉnh và người ta cho chút tiền mướn cân, suốt ngày chỉ được
vài đồng tiền “mới đổi” để cải thiện cuộc sống cho hai bà cháu, có khi
không đủ tiền mua rượu cho bà…nhiều lúc vợ tôi ra chợ lượm đầu cá về
cho heo ăn..thật ra mình ăn thế cho heo, để có sức momg chồng cải tạo
về…Mẹ tôi ờ nhà trông cháu ngoại, nhưng mẹ vẫn say không tỉnh bao
giờ…Bà nhờ đám con nít gia binh mua rượu về cho bà uống bằng tiền ăn
sang vợ tôi cho hai bà cháu chỉ đủ cho bà súc miệng bằng rượu là đã no
rồi…Ngày nào bà say là ngày đó, vợ tôi không bị công an rượt đuổi lấy
cân tịch thu phương tiện kiếm sống của một người vợ sĩ quan cải tạo
không bao giờ chịu nhục trước kẻ thù cộng sản…
Mẹ tôi sợ không giữ nổi đứa cháu trong
lúc say xỉn nên lấy sợi dây dù trái sáng hỏa châu [khi tôi còn hành
quân để lại nhà] cột chân cháu lại…cùng cổ tay của mẹ thả ra cho cháu
nó bò lòng vòng quang chổ bà nằm khỏi sợ cháu bò xuống bếp phỏng lửa
hay trèo lu nước nguy hiểm và mẹ chìm vào cơn say quên hết muộn
phiền…

